Theo chân Nhạc Sĩ Việt Khang.. Đi tìm “Việt Nam Quê Hương Tôi” Nay còn hay đã mất!

Bốn năm trước, cũng vào tháng Tư Đen Quốc Hận, ngọn đuốc máu của Tàu đỏ, được Libinhua (phó chủ tịch UBTVH Bắc Kinh 2008) cùng đám âm binh đông đảo với cờ quạt, sau khi lưu diễn hầu hết các nơi khác trên thế giới, đã tới Sài Gòn ngày 29-4-2008. Ra rước “voi giặc vào dầy mã Tổ” tận phi cơ, là tên Hoàng Vĩnh Giang đại diện cho ngụy quyền CSVN, cùng với một lực lượng công an VC và Tàu cộng chìm nổi đông đảo, để bảo vệ đuốc máu của kẻ thù. 

Bức tranh vân cẩu đã làm cho người Việt trong và ngoài nước vừa xấu hổ, vừa ngậm ngùi cho thân phận Việt Nam (VN) trong cơn quốc nạn. Thật sự chỉ có những kẻ không có tim óc mới dững dưng trước nổi nhục Tàu đỏ chiếm hai quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa của VN, rồi hợp thúc hóa thành Tam Sa vào cuối năm 2007.Thời gian này, Hoa Kỳ, Âu Châu và Nhật đang bước vào thời kỳ suy thoái kinh tế ngoại trừ Trung Cộng. Bởi vậy Tàu đó đã công khai đề nghị với Hoa Thịnh Đốn chia đôi Thái Bình Dương, Mỹ làm chủ phần biển phía đông từ Hawaii, phần còn lại phía tây (kể cả của Nga, Nhật phía bắc) đều thuộc chủ quyền của Tàu, một “ quyết định không cần bàn cãi “.Tuy nhiên đề nghị trên, cũng may chỉ là câu chuyện khôi hài không thấy ai nhắc tới.

Nổi công phẩn mất nước của người Việt cũng bừng cháy lên từ đó, do các sinh viên học sinh, nam nữ thanh niên và một số văn nghệ sĩ trong nước phát động các cuộc biểu tình chống giặc Tàu, ngay tại Hà Nội, Sài Gòn và nhiều nơi khác khắp nước. Hưởng ứng và hổ trợ cuộc đấu tranh trên, người Việt tị nạn CS khắp năm châu, cũng đứng dậy đòi VC phải trả lại chính quyền cho toàn dân Việt để cứu nước.

Sự đối kháng của cả nước VN làm Tàu đỏ lồng lộn như con thú bị bắn trúng hồng tim, nên chúng đã ra lệnh cho VC phải thanh toán dứt điểm, bắn giết, bỏ tù, thủ tiêu hay bịt miệng đồng bào, để cả hai đảng còn có mặt, tiếp tục lừa bịp thiên hạ ngày nay vốn đã chê chán thừa mứa về những câu chuyện có liên quan tới TC và VC. Một số người tuổi trẻ trong nước đã bị VC bắt bỏ tù về tội “ yêu nước chống Tàu” như Nguyễn Xuân Nghĩa, Phạm Thanh Nghiên, Điếu Cầy, Cù Huy Hà Vũ..

Nhưng vấn đề Tam Sa còn đang nóng hổi trên diễn đàn thế giới và hơn 80 triệu trái tim VN, thì vào giữa tháng 3-2008, Người Tây Tạng lại đứng dậy đòi Tàu đỏ phải trả đất nước cho họ. Từ đó cho tới nay, bảo tố gần như cơn sấm dậy bừng trời mù đất, diễn ra khắp mọi nơi như mới đây tại Ấn Độ khi Hồ Cẩm Đào tới dự đại hội, đã có một thanh niên tị nạn Tạng tự thiêu phản đối. Trung Cộng vừa xấu hổ, vừa tức giận nên đã ra lệnh cho công an, bộ đội Tàu đàn áp dã man người Tạng lẫn Hồi ngay trên đất Tạng và những tỉnh lân cận, vốn là đất Tạng nhưng đã bị cắt xén.

Mấy năm qua cả thế giới gần như chạy làng, chừa mặt cái gọi ‘ made in China rồi made in R.P.C ‘ thì nay lại tới vụ đế quốc Tàu đỏ công khai thú tính khi đàn áp người Tạng, Hồi và cả người Hoa trong nước vì họ đứng dậy đòi quyền sống, quyền làm người. Tất cả đã bộc lộ bản chất lưu manh của cộng sản quốc tế, nói một đàng làm một nẻo như Trung Cộng khi được đăng cai tổ chức Thế vận Hội tại Bắc Kinh 2008 đã từng hứa nhưng không bao giờ thi hành.

Rồi như muốn biểu dương cái gọi là đông người và giàu nhất thế giới, Tàu đỏ tổ chức những cuộc rước đuốc rầm rộ gần như long trời lở đất, trước khi chính thức khai mạc thế vận hội vào tháng 8. Nhưng chúng đã quá ngu si khi dám ngông cuồng tự tin là ‘ made in China ‘ đi tới đâu thì đâu cũng nể sợ. Bởi vậy đuốc máu đã bị chống đói gần như toàn diện hay nói đúng hơn kỳ rước đuốc đó,  đã ‘ độc diễn ‘ vì chỉ có Tàu đỏ và chính quyền các nước sở tại, vì ngoại giao nên phải tham dự. Bởi vậy đuốc cũng như hàng hóa của Tàu  đi tới đâu thì cuồng phong nổi lên tới đó, báo hiệu ngày tàn của đế quốc đó cũng sẽ tắt ngũm theo ngọn đuốc côn dồ, trong một tương lai gần, nay đã ló dạng qua sự rạn nứt của cái gọi là “ Hán, Mãn, Mông, Hồi, Tạng “ trên đất Tàu như các nước Cộng Hòa của đế quốc Liên Xô trước năm 1990.

Cuối cùng chỉ còn lại đám thái thú VC là chịu cúc cung tận tụy ‘cung nghinh’ ngọn đuốc máu , trong chặng đường cuối cùng để rữa nhục cho đàn anh. Bởi vậy vào ngày 17-4-2008, Hứa minh Luông (đại sứ Tàu đỏ) tại Hà Nội , trực tiếp gặp và ban lệnh cho Nguyễn Minh Triết, chủ tịch nước VC, phải bằng mọi cách làm sao không cần biết, bảo vệ và tổ chức rước đuốc máu tại Sài Gòn vào ngày 29-4-2008, thật vĩ đại rầm rộ và bách chiến bách thằng. Do trên Triết đã triệu tập Bộ Chính Trị và Ban thường vụ Ðảng để nghị quyết và bắt Thủ tướng VC Nguyễn tấn Dũng phải lập tức thi hành.

Ðể lấp liếm cái tội hèn với giặc Tàu, dữ với dân và bán nước cho giặc của chính mình cùng với đồng bọn, Dũng vào ngày 20-4-2008 lại tuyên bố ‘ bảo vệ đuốc máu cho Tàu đỏ, là bảo vệ tình hữu nghị của hai nước’. Vì vậy cũng đừng lấy làm lạ là tại sao VC đã hoan hô TC đàn áp Tây Tạng và luôn xác quyết nước Tây Tạng là lãnh thổ của Tàu đỏ. Trong khi đó thì vụ Hoàng Sa, Trường Sa, Tam Sa lại im re không ý kiến. Trước đó vào tháng 3-2008, Nguyễn Văn Thơ , thứ trưởng Bộ Ngoại giao VC cũng trân trọng hứa với Hồ Càn Văn, Chủ tịch TVH Bắc Kinh, là toàn bộ đảng CSVN sẽ tận dụng mọi khả năng, tài nguyên và lòng trung thành, để bảo vệ ngọn đuốc máu khi tới Sài Gòn ngày 29-4-2008.

Hởi ôi phải tận dụng cả công an, bộ đội để đàn áp dân oan, dân đói cả nước. Phải tìm đủ mọi trăm phương ngàn cách để hủy diệt Phật Giáo, Cao Ðài, Hòa Hảo, Tin Lành.. trong nước, phải lừa bịp bịt miệng dư luận trong và ngoài nước để che đậy nạn đói kém và suy thoái kinh tế trong nước. Nay toàn bộ đảng CSVN lại huy động mọi khả năng trong nước để bảo vệ ngọn đuốc bất nhân, bất nghĩa, côn đồ lưu manh của Tàu đỏ, qua lớp hào nhoáng được gọi la tinh thần thể thao, giá trị nghệ thuật và truyền thống văn hóa. Lần bán nước và rước giặc Tàu công khai vào nước, quả thật đảng CSVN đã hết thời cơ trổi dậy để lấy quyền lãnh đạo từ đồng bào và công luận thế giới, vì chẳng còn ai tin tưởng nữa. Nên hôm 29-4-2008, dù cho ngọn đuốc máu có diễn hành tại Sài Gòn suôn sẽ, do cán bộ nhà nước theo lệnh Triết, Dũng thi hành, thì đó cũng chẳng qua là trò độc diễn, đâu có giá trị gì ?

Ba mươi bảy năm về trước, ngày 29-4-1975 cũng là ngày N, giờ G mà Lê Duẩn chọn để tấn công cưởng đoạt Sài Gòn và dứt điểm VNCH. Ngày 29-4-2008 lịch sử lại tái diễn của ngày N, giờ G.. toàn dân cả nước cũng như tập thể người Việt TNCS Hải Ngoại, đã Nhận Diện thật rõ ràng về hai kẻ thù của Dân Tộc Việt “ VC bán nước, Trung Cộng xâm lăng và cưởng đoạt lãnh thổ Việt Nam “

“..Việt Nam ơi ! thời gian quá nửa đời người

và ta đã tỏ tường rồi, ôi cuộc đời ngay sau tàn lửa khói

MẸ Việt Nam đau từng cơn xót dạ nhìn đời

người lầm than đói khổ nghèo nàn

kẻ quyền uy giàu sang dối gian..”

(Việt Nam tôi đâu – Việt Khang)

Mùa xuân năm Quý Mão 43 sau Tây lịch (STL), hai bà Trưng bị Mã Viện đánh bại, đất Giao Châu lại trở thành một Huyện thuộc nhà Hán, mở đầu cho Bắc thuộc lần thứ nhất kéo dài hơn 10 thế kỷ. Ðể hạ nhục Dân tộc Việt trong cơn quốc phá gia vong, giặc Tàu tịch thu hết các trống đồng, đồ sắt, những biểu tượng của nền văn hóa Âu Lạc, đem đúc thành cột đồng Mã Viện, làm vật trấn phương nam với lời hăm dọa :’ đồng trụ chiết, Giao Chỉ diệt’.

Cuối đời Trần, Hồ Quý Ly cướp ngôi vua khiến lòng người bất phục. Giặc Minh lợi dụng thời cơ cưởng đoạt và đô hộ Đại Việt từ năm 1414-1427 với manh tâm đồng hóa và biến nước Nam thành một quận huyện của Tàu. Nhưng âm mưu thâm độc trên đã bị Bình Định Vương Lê Lợi và toàn dân Việt bẽ gảy sau 10 năm chiến đấu, giặc cuốn gói chạy về Tàu, chấm dứt kỳ Bắc thuộc lần 2.

Từ năm 1988 tới nay, sau khi đế quốc Sô Viết tan rã kéo theo sự sụp đổ của chủ nghĩa cộng sản tại Đông Đức, Đông Âu và hầu hết trên thế giới, ngoài bốn nước VC, TC, Cu Ba và Bắc Hàn. CSViệt Nam vì nhu cầu cứu đảng, cứu mang..nên đã đem sinh mệnh của Tổ quốc và Dân tộc Việt, dâng hiến toàn bộ đất đai biên giới, cao nguyên, biển đảo, vùng đánh cá, lãnh hải, thềm lục địa..cho kẻ thù truyền kiệp ..gây nên “ Đại Họa Mất Nước “ ngày nay mà bất cứ người Việt nào cũng biết.

“..giờ đây Việt Nam còn hay đã mất ?

mà giặc Tàu ngang tàng trên quê hương ta

Hoàng-Trường Sa đã bao người dân vô tội

chết ngậm ngùi vì tay súng giặc Tàu..”

(Việt Nam Tôi đâu – Việt Khang)

Hởi ôi, đây là cái giá mà dân tộc Việt Nam phải còng lưng gánh chịu cho Hồ Chí Minh và tập đoàn lảnh đạo lớn bé của CS, chẳng những bây giờ mà còn kéo dài tới nhiều thế hệ sau này, qua những hành vi tham tàn, bạo ngược, bịp dân bán nước..khiến cho người Việt ngày nay đi tới đâu cũng bị xấu hổ vì sự bất lực của chính mình, đã không ngăn cản nổi VC rước voi Tàu vào đất Việt dầy mồ mã Tổ Tông và tàn phá non sông, khủng bố đồng bào Việt, ngay chính trên quê hương mình .

“..xin hỏi anh là ai ?

không cho tôi xuống đường để tỏ bày

tình yêu quê hương này

dân tộc này đã quá nhiều đắng cay..”

(Xin hỏi anh là ai ? – Việt Khang)

Năm 1077, Lý thường Kiệt trong lúc ngăn chống giặc Tống trên sông Như Nguyệt, Ông đã thay mặt quốc dân Ðại Việt khẳng định:”NAM QUỐC SƠN HÀ, NAM ÐẾ CƯ”.Ngày nay ngụy quyền CSVN tiếm quyền dân-nước, đã đi ngược lại lòng dân, ý nước khi công khai phủ nhận quyền làm chủ đất nước mình, qua ngàn trăm hành động nhục nhã,khiến cả nước bị người Tàu bốc lột, khinh thường, chèn ép. CS Việt Nam còn công khai ra lệnh cho bộ đội, công an và côn đồ..thẳng tay khủng bố, lăng nhục, cầm tù những người yêu nước chống Tàu .

“..xin hỏi anh ở đâu ?

ngăn bước tôi chống giặc Tàu ngoại xâm

xin hỏi anh ở đâu ?

sao mắng tôi, bằng giọng nói dân tôi

dân tộc anh ở đâu ?

sao đang tâm, làm tay sai cho Tàu ?..”

(Xin hỏi anh là ai ? Việt Khang)

Suốt mấy ngàn năm tranh đấu chống sự thống trị của giặc Tàu phương Bắc, tiền nhân chúng ta ngay từ thời các Tổ Hùng mở nước, đã tạo nên bản chất quật cường làm thành một tôn giáo đặc biệt VN, thờ kính các vị anh hùng liệt nữ của dân tộc, suốt 20 thế kỷ trong dòng lịch sử Việt, đã có công ngăn chống giặc Tàu xâm lăng cướp nước. Các vị vua chúa VN thời trước đã khôn ngoan trong cách xử thế, khi vừa cứng rắn chiến đấu chống giặc Tàu để dành độc lập và sự vẹn toàn lảnh thổ, lại cũng rất mềm dẻo trong ngoại giao để tránh bớt sự căng thẳng giữa hai nước. Nhưng VC thì trái lại chỉ biết có cúi đầu, quì gối và bựng bợ giặc, tạo cơ hội và điều kiện để kẻ thù truyền kiếp của dân tộc Việt lấn áp và xen vào nội bộ, đưa tới hậu quả bi thảm : mất nước, mất chủ quyền và sắp bị diệt vong trước sự xâm lăng công khai của Tàu đỏ, qua bằng chứng thêm sao trên cờ Trung Cộng và bắt người Việt học tiếng Tàu và gọi đó là tiếng “ dân tộc ?! “.

Ðiều này cho thấy quan điểm truyền thống chính trị của Tàu trước đó hay bây giờ vẫn không thay đổi, luôn coi VN như là một phần lảnh thổ của đế quốc mình. Chính Hồ Chí Minh và Ðệ Tam CSQT là thủ phạm, đã rước voi Tàu về dầy mả Tổ Hồng Lac, từ khi họ Hồ bí mật sang Tàu cầu viện Trung Cộng vào năm 1950. Tất cả chứng cớ ‘ mãi quốc cầu vinh ‘ của đảng CSVN đã được chính Bộ Ngoại Giao VC công bố qua cái gọi là ‘ Bạch thư ‘ trong thời gian trước khi xảy ra cuộc chiến biên giới Hoa-Việt năm 1979 : Trung Cộng là nước cung cấp quân trang dung cũng như viện trợ nhiều nhất cho VC. Nên Tàu đã lợi dụng tình hình đó để chèn ép VC phải ‘ bán nước ‘ lần hồi cho giặc.

Trên đất Bắc, từ năm 1954 tới nay, vì quyền lợi riêng tư mà đảng cọng sản hoặc nhắm mắt làm ngơ hay đã đồng thuận dâng hiến hoặc bất tài để cho Trung Cộng công khai chiếm đoạt nhiều đất đai của Việt Nam dọc theo biên thuỳ Hoa Việt. Trong sự mất mát này, quan trọng bậc nhất vẫn là ẢI NAM QUAN, với địa thế hiểm trở có một không hai, nằm trên con đường độc đạo Quảng Tây-Hà Nội.

‘Quỷ môn quan,quỷ môn quan

thập nhân khứ, nhất nhân hoàn.’

Nơi mà bao đời tiền nhân ta đã tạo nên những chiến công hiển hách vào năm 981 (STL),Thập đạo tướng quân Lê Hoàn bêu đầu Hầu nhân Bảo. Năm 1076 Thân cảnh Phúc chận đứng 30 vạn quân Tống của Quách Quỳ, để Lý thường Kiệt giết trọn trên sông Như Nguyệt, tạo hứng cho Ðại tướng quân viết bài thơ thần ‘NAM QUỐC SƠN HÀ’ khẳng định với giặc Bắc, về cương thổ độc lập của Ðại Việt.. Nhưng lừng lẫy nhất vẫn là trận Liễu Thăng, danh tướng số một của nhà Minh, bị các tướng Lam Sơn của Bình Ðịnh Vương Lê Lợi, chém rụng đầu năm 1427, nay vết tích vẫn còn nơi ‘Liểu Thăng Thạch’ và ‘Lê Tổ kiếm’ như một bài học, thách thức người Hán trước ác mộng xâm lăng VN.

Riêng ngoài biển Ðông, cũng do VC hèn nhục ký nhượng phần lớn lãnh hải của VN, khiến cho Trung Cộng ngang nhiên tuyên bố chủ quyền 200 hải ly tính từ Hoàng Sa, cộng thêm một hiệp ước khác vừa lén ký,cho phép Trung Cộng ra vào tự do trong vịnh Bắc Việt.. làm cho vùng biển của VN, bây giờ thành cái ao của Trung Cộng nên mới dám hung tàn tập trận bắn đạn thiệt. Tóm lại hành vi bán nước của đảng cọng sản VN, chẳng những gây phẩn nộ cho cả nước, mà còn làm cho người ngoại quốc bất bình và khinh bỉ, mà nhà báo người Pháp Sylvaine Pasquier, gọi đó là quốc nhục của người Việt.

Mới đây, Hà Nội lại ký thêm nhiều hiệp ước bất bình đẳng với Tàu, công khai đồng thuận để giặc bắn giết đồng bào ngư phủ ngay trên biển đảo yêu quý của quê hương mình. Ngày nay, VN đã nghèo khổ lại càng khốn đốn hơn vì diện tích canh tác càng ngày càng bị giới hạn bởi thiên tai, nguồn tưới và nạn nhân mãn trầm trọng, với 5,2 triệu ha ruộng, phải nuôi hơn 80 triệu người, nên bình quân 0,16 ha dành cho 1 nông dân, nếu theo quy định của Liên Hiệp Quốc, thì quá thấp, dù theo cái loa tuyên truyền thì VN hiện nay là nước đứng thứ ba (sau Thái Lan, Aãn Ðộ) sản xuất gạo. Nói chung, gạo thặng dư bán ra ngoài chỉ là vấn đề thời gian, cho nên dù muốn hay không, thức ăn và tương lai của dân tộc cũng vẫn là trên các sông ngòi biển sóng.

Theo nhận xét chung của các chính trị gia quốc tế, VN ngày nay dưới chế độ xã nghĩa, hoàn toàn trở thành chư hầu của Trung Cộng, từ quân sự cho tới lệ thuộc kinh tế, hàng hóa Tàu nhờ VC bỏ ngõ biên giới, cùng với bạch phiến, tiền giả .. tràn ngập Bắc Nam. Thêm vào đó là sách vở, văn hoá, văn minh Hán Tộc cũng tràn ngập công khai và như tằm ăn dâu, ngày qua tháng lại tự nhiên đồng hóa người Việt, như Trung Cộng đã và đang thi hành tại Mãn Châu, Mông Cổ, Hồi Hồi và Tây Tạng suốt hai thế kỷ qua.

Lãnh thổ đem cắt, kinh tế giao phó, văn hiến thì mời nhập và mạng sống của cả nước nhờ vào hai vựa lúa Sông Hồng, Sông Cửu, nay cũng bị giặc Tàu kiểm soát lưu lượng trên đầu nguồn, bằng một hệ thống đập chằng chịt, khiến cho đồng bào Hậu Giang năm nào cũng bị lũ lút tàn phá, một hiện tưọng không bao giờ xãy ra trước năm 1975.

Nhiều người Việt trong và ngoài nước hiện nay còn mang nặng nổi niềm thế sự, khi đứng trước vận nước suy vi mà không làm gì được cho nước, cho dân. Nên Họ chỉ còn biết gữi gấm nổi hờn vong quốc theo tiếng thét của loài chim Đổ Quyên như Trần Nguyên Đán ngày xưa đã viết “ tam xuân đề huyết quyên thanh đạm, vạn lý quy cô quế ảnh tâm “ ..

Nhưng có một chàng nhạc sĩ trẻ tuổi tên Việt Khang, đã biết đè nén tận đáy lòng tiếng cuốc sầu đau Thục Đế “năm canh máu chảy, sáu khắc hồn tan” vì nhớ nước, thương nòi. Và không phải ngẫu nhiên mà Anh đã xuất hồn để sáng tạo được hại nhạc phẩm bất hủ “Việt Nam tôi đâu và Anh là Ai”, như những tiếng kêu thê thiết mang nỗi đau mất nước của người dân bất lực trước cảnh nhục hèn của ngụy quyền. Và chính cái hào khí Đông A của triều Trần ba lần đuổi đánh quân Nguyên-Mông ra khỏi bờ cõi Đại Việt, đã nung đúc tinh thần bất khuất của người nghệ sĩ trước súng đạn và sự khủng bố của giặc thù

“..tôi không thể ngồi yên

khi  nước Việt Nam đang ngả nghiêng

dân tộc tôi, sắp phải đắm chìm

một ngàn năm hay triền miên tăm tối

tôi không thể ngồi yên

để đời sau cháu con tôi làm người

cội nguồn ở đâu ?

khi thế giới này không còn Việt Nam ..”

(xin hỏi anh là ai ?- Việt Khang)

Cuối cùng Việt Khang đã tự chuốc vào bản thân mình một hệ lụy ê chề nhất, dành cho người yêu nước như bao nhiêu thế hệ Việt đã đi trước và hiện đang đồng hành với Anh trên đoạn đường gian nan cứu nước Lòng chân thành của người tuổi trẻ, chỉ một sớm một chiều không ai ngờ đã được hàng trăm ngàn trái tim già trẻ bé lớn, đón nhận trong cãm động thân thương qua những tiếng lòng xao xuyến :

“..là một người con dân Việt Nam

lòng nào làm ngơ trước ngoại xâm

người người cùng nhau đứng lên đáp lời sông núi

từng đoàn người đi chẳng nề chi

già trẻ gái trai giơ cao tay

chống quân xâm lược, chống kẻ nhu nhược bán nước Việt Nam..”

(Anh là ai ? – Việt Khang)

Cả hai bài hát từ đầu đến cuối, chỉ toàn là sự đắng cay chua xót của người mất nước mất quyền sống từ manh áo chén cơm và hơi thở tự do của con người. Hởi ôi ! ngay cả loài vật bé nhỏ như chim Tử Quy, Anh Vũ, Đa Đa..mà còn biết kêu lên hai tiếng “nước nhà” thảm thiết, trong khi nhiều có người lại dững dưng xa lạ như chưa hề quen biết tới hai chữ Việt Nam.

Việt Khang vào đời với hai bản “ Ái Quốc Ca “ định mệnh. Phong Dinh (Cần Thơ) là quê hương của người nhạc sĩ, một địa phương mà mấy chục năm về trước cũng có một Lưu Hữu Phước, sinh quán tại Ô Môn..trước khi chính thức nhập đảng CS đệ tam quốc tế, đã viết hai nhạc phẩm bất tử trong dòng sử Việt “ Hội Nghị Diên Hồng và Bạch Đằng Giang “ , nói lên tinh thần chống xâm lăng của người Việt.

Nhưng tinh thần yêu nước của Việt Khang rồi cũng sẽ như các người tuổi trẻ yêu nước khác, sớm muộn cũng đi vào quên lãng hay tiếng thở dài thương tiếc xót xa của đồng bào. Vâng đó là sự thật, vì Việt Khang sẽ không ai biết tới nếu hai bản nhạc “ VN tôi đâu và Anh là ai ?” không được nhạc sĩ Trúc Hồ và các anh chị em nghệ sĩ trung tâm Asia trân trọng giới thiệu với thế giới Người Việt Tị Nạn CS Hải Ngoại, qua hệ thống của đài truyền hình SBTN.

Từ sau ngày quốc hận 30-4-1975, VNCH không còn nhưng quân các chính miền Nam vẫn tiếp tục chiến đấu với CSVN bằng tinh thần yêu nước và trái tim. Cuộc chiến lần này người Việt QG không cần sử dụng súng đạn và bạo lực, mà chỉ dùng tới vũ khí “ truyền thông báo chí và văn nghệ, ca nhạc “ . Ngày nay, trong bất cứ buổi sinh hoạt chính trị nào, cho dù có ai xuất hiện trên sân khấu chăng nữa. Rốt cục cái đinh để thu hút quần chúng cũng vẫn là văn nghệ, ca nhạc. Cho nên không ai ngạc nhiên khi thấy những tên tuổi như Việt Dũng, Nguyệt Ánh, Nam Lộc, Trầm Tử Thiêng, Nhật Ngân, Trúc Hồ, Phương Hồng Quế, Mai Lệ Huyền..luôn luôn được mọi người mến mộ vì tinh thần đấu tranh qua hình thức văn nghệ.

Không có sự đóng góp của các anh chị em nghệ sĩ và các cơ quan truyền thông báo chí kêu gọi cổ vũ đồng hương tị nạn tham dự , sẽ không bao giờ có kết quả “ triệt cờ máu và ảnh Hồ của Trần Trường “ cũng như năm lần đại hội “cám ơn Anh “ và mới nhất là sự kiện xin đồng bào “ký thỉnh nguyện thư” gửi lập pháp & hành pháp Hoa Kỳ, nhờ can thiệp cứu nhạc sĩ Việt Khang cũng như những người yêu nước khác, đang bị CSVN khủng bố và bắt cầm tù vì Họ dám công khai chống lại giặc Tàu. Người nghệ sĩ VN ngày nay tại hải ngoại, đa số đều có học vấn cao lại biết ý thức về trách nhiệm (ngoại trừ thiểu số bi tha hóa) nên sẽ không bao giờ có chuyện “ thương nữ bất tri vong quốc hận hay xướng ca vô loại..” một quan niệm cũ kỷ lỗi thời, hiện chỉ có mấy ông bình vôi mới nói được.

Thật cảm động mỗi lần nghe lại hai bài hát của Việt Khang, do chính tác giả trình bày hay bất cứ người nào. Tất cả đều quyến rũ người nghe thật mãnh liệt, mang lại cãm xúc vô hình không biết phải dùng danh từ gì để diễn tả cho đầy đủ ý nghĩa của bài hát. Tóm lại chỉ có âm nhạc mới có đủ năng lực, làm nên những biến cố tuyệt vời nơi lòng người, nhất là trong giai đoạn “ nước nhà suy vi nghiêng ngã “. Xin chân thành cảm tạ Nhạc sĩ Trúc Hồ, Anh Chị Em Trung âm ASia, Đài Truyền Hình SBTH, Các Cơ Quan truyền thông Báo Chí, Các Hội Đoàn và Đồng Hương TNCS tại hải ngoại, đã vì Nhạc Sĩ Việt Khang và Những Người Yêu Nước khác đang bị VC cầm tù, mà tạo nên một sự đoàn kết chưa từng thấy trong những trang tranh đấu sử của Cộng Đồng Người Việt QG Hải Ngoại.

Xin hãy giữ lấy ngọn lửa thiêng trên và luôn trân quý “ Những Tiếng Hát “ bởi đó là thứ vũ khí luôn có sẳn trong tay của Người Việt, trên con đường quang phục quê hương đất nước từ tay ngụy quyền CSVN.

Viết từ Xóm Cồn Hạ Uy Di

Tháng 3-2012

MƯỜNG GIANG

Facebooktwitterpinterestlinkedinmail

Sáng Lập Đảng

Nguyễn Thái Học người Sáng Lập Việt Nam Quốc Dân Đảng

Tìm Bài Theo Tháng

Tự Điển Hỏi Ngã Tiếng Việt