Từ áp lực dân chủ hóa Việt Nam tới tự diễn biến….
Tự Diễn Biến là kết quả từ Diễn Biến Hòa Bình….nhưng nó phát xuất từ trong lòng nội bộ đảng Cộng Sản Việt Nam…..đây là trận chiến mà CSVN đang lo sợ nhất hiện nay.
TỪ ÁP LỰC DÂN CHỦ HÓA VIỆTNAM
TỚI VIỆTCỘNG TỰ DIỄN BIẾN HÒA BÌNH
Lý Ðại Nguyên
Bình Luận Gia Lý Đại Nguyên (ảnh 6/2010) |
Dựa trên ý hướng vươn tới Nhân Chủ Tính của Con Người, lịch sử Nhân Loại tất yếu phải tiến tới cuộc sống Tự Do, Tự Chủ, Sáng Tạo, thế nên môi trường sinh hoạt phải là chế độ Dân Chủ Tự Do Điều Hợp Trọng Pháp. Tức là dùng luật pháp do chính người dân tự do chủ động lựa chọn để điều hợp mọi sinh hoạt gia đình, xã hội, quốc gia và quốc tế. Trong đó Nhân Quyền là mẫu số chung cho các chính sách Văn Hoá, Giáo Dục, Xã Hội, Kinh Tế, Chính Trị, Cai Trị, Luật Pháp, kể cả về các mặt Khoa Học, Kỹ Thuật và mọi sinh hoạt đối nội, đối ngoại của mỗi Quốc Gia trong đại gia đình nhân loại. Chính vì không tôn trọng Nhân Quyền của người dân nước họ, mà các chế độ độc tài cá nhân, đảng phái toàn trị, tôn giáo toàn thống đều bị cả thế giới coi là các con bệnh thời đại, vừa là mầm mống, vừa là môi trường nuôi dưỡng, phát triển tham ô, khủng bố và dối trá. Nhân loại khinh khi, săm soi, áp lực và tìm mọi biện pháp nhằm đối trị.
Việtnam không may mắn vẫn còn bị nằm trong sự toàn trị của đảng cộng sản độc tài, tham nhũng, dốt nát, khủng bố. Dù đã được đón nhận vào dòng sinh hoạt toàn cầu. Nhưng vẫn bị xem là nước lạc hậu, đại đa số dân chúng còn bị áp bức, nghèo khổ, mức sống tinh thần quá thấp kém, quốc gia chưa đủ khả năng phát triển toàn diện để chủ động hội nhập ngang tầm với quốc tế. Thế nên áp lực dân chủ hóa chế độ để bắt kịp với nhịp tiến triển của thị trường tự do toàn cầu hoá, và dân chủ hóa toàn cầu, không những chỉ là nhu cầu của quốc dân mà cả quốc tế cũng ngày càng đòi hỏi quyết liệt. Khiến cho nội bộ cộng đảng phải tự diễn biến hòa bình để thoát hiểm. Ngày 22/04/2010, một bức thư được tung lên mạng internet, gửi Bộ Chính Trị. Ban Bí Thư và Trung Ương Đảng cộng sản với chữ ký của những cựu tướng lãnh và các nhân vật tên tuổi của cộng đảng, như thượng tướng Nguyễn Nam Khánh, trung tướng Nguyễn Quốc Thước, trung tướng Lê Hữu Đức, trung tướng Nguyễn Văn Mậu thiếu tướng Nguyễn Trọng Vĩnh, thiếu tướng Huỳnh Đắc Hương, thiếu tướng Hữu Anh… và nhiều cán bộ lão thành cao cấp cùng kiến nghị về việc bầu chọn Ban Chấp Hành Trung Ương Đại Hội XI, và quy chế đảng như:
“Dứt khoát không để những người có dính đến tham nhũng và những người Vìệt gốc nước ngoài vào Ban Chấp Hành Trung Ương”. “Nên để đại hội trực tiếp bầu Tổng Bí Thư”.” Đại hội toàn quốc của đảng lần thứ XI, phải thực sự dân chủ, phải thể hiện tốt tinh thần phê bình, tự phê bình, phải có tính chiến đấu, tranh luận để tìm ra cái đúng cái sai, không nên phát biểu theo đơn đặt hàng”.“Nghiêm túc xem xét và giải quyết khẩn trương, sòng phẳng, triệt để các vụ tiêu cực đã và đang xẩy ra ở Tổng Cực II”. “Đình chỉ công tác và không cơ cấu dự đại hội XI, cũng như không được vào danh sách bầu cử Ban Chấp Hành Trung Ương khóa XI đối với ông Nguyễn Chí Vịnh”.
Đối với 4 nhân vật quyền lực nhất trong đảng hiện nay là tổng bí thư Nông Đức Mạnh, chủ tịch Quốc Hội Nguyễn Phú Trọng, thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng, trưởng ban Văn Hoá Tô Huy Rứa thì lá thư kết luận: “Cả bốn đồng chí đều đã tham gia hai, ba nhiệm kỳ Ban Chấp Hành Trung Ương, những bất cập và khuyết nhược điểm của các đồng chí, tín nhiệm của các đồng chí trong đảng và nhân dân sút giảm”. “Mong rằng nhiệm kỳ tới đây (Đại Hội XI) các đồng chí thôi ứng cử, nhường chỗ cho các đồng chí khác để lòng tin đối với đảng được nâng lên, Tổ quốc, dân tộc phát triển nhanh và các đồng chí không mang tiếng tham quyền, cố vị”. Riêng về Nông Đức Mạnh, cựu trung tướng Lê Hữu Đức bổ sung thêm: “Khuyết điểm trầm trọng nhất là ngả hẳn vào bọn Trungquốc”. Đây đúng là giải pháp “tự diễn biến” để cứu đảng. Họ thấy rõ lãnh đạo Việtcộng hiện nay đều tham lam, ngu dốt, dối trá, đã hoàn toàn lệ thuộc vào Trungcộng, để giữ ghế cầm quyền, dẫn tới việc mất chủ quyền dân tộc và quyền lợi của đất nước. Nhưng cả hệ thống giáo dục đào tạo cán bộ và tổ chức của đảng, đã tạo ra một bọn người “mất tính người”, một bầy ký sinh ăn bám trên xương máu, sức lao động của quốc dân, với một hệ thống pháp lý tuỳ tiện, duy ý chí chủ quan độc ác tham tàn gian dối., với tinh thần nô lệ ngoại bang, nhằm củng cố quyền lực độc tài tham nhũng thì kẻ nào được đảng đưa lên ngồi vào ghế của Mạnh, Trọng, Dũng, Rứa, rồi ra, sớm muộn gì cũng như rứa mà thôi.
Chính vì vậy mà ở Vìệtnam hiện nay, nhiều người nghĩ tới việc thay đổi Hiến Pháp vốn là cái gốc của Luật Pháp Quốc Gia. Cựu chủ tịch Quốc Hội, Nguyễn Văn An, theo Tuần VN cho biết, ông nói rằng: “Tôi rất quan tâm, vì sửa đổi Hiến Pháp là sự kiện trọng đại của toàn dân. Tôi vừa hy vọng, lại cũng vừa lo, vừa băn khoăn trăn trở, vì không biết sửa đổi lần này có đáp ứng lòng mong đợi của nhân dân không? … “Nếu tính từ năm 1946 đến 1992 là 46 năm, ta đã sửa đổi 3 lần vào năm 1959, 1980, 1992. Đó là chưa kể nhiều lần chúng ta sửa đổi nhỏ khác”. “Sửa đổi như vậy là nhiều lần rồi, song dân chưa được phúc quyết lần nào. Hiến pháp 1946 quy định dân phúc quyết Hiến Pháp, song dân cũng chưa được phúc quyết vì chiến tranh xẩy ra sau đó”. Còn hiến pháp sửa đổi 1959 quy định Quốc Hội có quyền lập Hiến…”. “Điều 82 của Hiến Pháp 1980 và Điều 83 của Hiến Pháp 1992 quy định: Quốc Hội là cơ quan đại diện cao nhất của nhân dân, cơ quan quyền lực nhà nước cao nhất của Cộng Hòa Xã Hội Chủ Nghĩa Việt Nam. Quốc hội là cơ quan duy nhất có quyền lập Hiến và lập Pháp”. “Chúng ta thấy ngay rằng đã có sự thay đổi lớn, rất cơ bản về quyền lập Hiến từ dân đã chuyển sang Quốc Hội”. “Ai có quyền tối hậu trong lập Hiến là người chủ đích thực của đất nước. Từ chỗ dân làm chủ trực tiếp trong lập Hiến, chuyển sang chỗ dân làm chủ gián tiếp thông qua Quốc Hội… Hiện nay khoảng 90% đại biểu Quốc Hội là đảng viên. Do vậy nhiều người cho rằng, về hình thức thì Quốc Hội quyết, song thực chất là Đảng quyết… “Tôi muốn gửi gắm nhiều điều, muốn được trở lại nhiều điều tiến bộ, hiện đại của Hiến Pháp 1946 . Đó là vấn đề về : Dân Chủ, Cộng Hòa, Độc Lập, Tự Do, Hạnh Phúc”.
Dư luận nghiêm khắc cho rằng: Những người khi tại chức thì ngậm miệng ăn tiền, khi xuống chức mới lên tiếng vì dân, vì nước.. Thiết tưởng cũng nên nghĩ lại. Trong cơ chế cộng sản, ý kiến cá nhân khi chưa nắm được quyền lực tối cao, có mật vụ dưới tay, muốn ai chết, phải chết, thì những ý kiến dù đúng cũng đều phải dấu kín. Vì cái gọi là hệ thống ‘bảo vệ yếu nhân’ cho mình, chính là kẻ theo dõi và nhận lệnh để giết mình. Xuống chức mới thoát vòng trực tiếp giám sát, mới có khe hở để ăn nói. Hiện nay những tiếng nói của các đảng viên nổi tiếng, đã từng giữ nhiệm vụ cao trong đảng, quân đội, nhà nước lại là lực thúc đẩy cho công cuộc ‘tự diễn biến hoà bình’ trong đảng và nhà nước. Người dân trong nước ở lãnh vực đòi tự do dân chủ, công lý hoà bình. Còn người Việt Hải Ngoại thì nhất trí quyết liệt đấu tranh đòi giải thể chế độ cộng sản. Có vậy mới hợp sức với Quốc Dân và Quốc Tế đẩy mau, đẩy mạnh tiến trình dân chủ hóa Việtnam. Có vậy mới mong sớm kết thúc chế độ cộng sản độc tài toàn trị tại Việtnam
Little Saigon ngày 29/06/2010.