ĐỨNG Ở ĐÂU VÀ LÀM GÌ?
Ngày 30 tháng 4, “ngày Quốc Hận” thứ 37 ở hải ngoại, cũng như của rất nhiều người ở quốc nội, và ngày nầy cũng là ngày của một số người phe cánh với bọn cầm quyền ở quốc nội, đang gượng gạo, cố đấm ăn xôi, gọi là “chiến thắng mùa xuân”, đã trôi qua theo quy luật của thời gian. Tất cả mọi người Việt nam đều tiếp tục sống. Nhưng sống như thế nào và sống trên cương vị nào, đó mới là điều khác biệt.
Ở quốc nội, những tên trong bọn cầm quyền từ trên xuống dưới xã ấp khóm phường, vẫn tiếp tục xử dụng quyền lực trong tay, với bộ óc gian manh quỹ quyệt, vẫn tìm đủ mọi cách tinh vi hơn, để làm sao thu tóm của cải của người khác vào túi không đáy của chúng, đặc biệt bọn lãnh đạo chóp bu vẫn ngang nhiên hành xử “luật là tao, tao là luật, thuận tao thì sống, nghịch tao thì chết” để đàn áp người dân, để kéo phe kết bầy buôn bán tài nguyên, đất đai biển đảo cho bọn đại gia tư bản đỏ cả Việt lẫn ngoại nhân. Một tay tiếp tục phục vụ quan thầy đại Hán trong âm mưu xâm lăng nước Việt, một tay thì xin xỏ người Mỹ và đồng minh của Mỹ để còn đường tiếp tục làm giàu trên xương máu đồng bào. Đó là nói về mặt nhà nước cầm quyền hành chánh và kinh tế, nhưng còn những người gọi là quân đội nhân dân thì sao? Có rất nhiều cấp tướng, những sĩ quan cao cấp của đảng CSVN, đã hùa theo với bọn tham quan ô lại để làm giàu bằng cách kinh doanh gian xảo qua các công ty quốc doanh do quân đội khai thác, bỏ mặc thiên chức của quân đội là bảo vệ Tổ Quốc và giữ gìn an sinh cho đồng bào. Tuy nhiên vẫn còn rất nhiều quân nhân trong quân đội không có khả năng làm giàu vì thế cô, hoặc vẫn còn chút lương tâm là con dân của nước Việt, đã im hơi lặng tiếng, vì sợ bi thế lực, vây cánh của thượng cấp trù dập, sống cho qua ngày đoạn tháng, miễn sao bản thân và gia đình được yên ổn cho hết kiếp, tuy họ biết rằng sống như thế là sống nhục.
Ngoài những người trong bộ máy cầm quyền kể trên, phần còn lại trong nước là người dân. Người dân là thành phần lớn nhất của quốc gia. Tuy là thành phần lớn nhất, nhưng oái oăm thay lại là thành phần bị thiệt thòi nhất, bị đàn áp cay nghiệt nhất. Vì sao? Vì họ đang sống trong một chế độ độc đảng, độc quyền sinh hay sát, dưới những bàn tay sắt thép của bọn lãnh đạo không biết tình tự, quyền lợi gì của dân tộc, mà chỉ biết làm sao cho cá nhân và thân bằng quyến thuộc của chúng được vinh thân phì gia, mặc cho sự đói khổ cơ hàn của đồng bào. Người dân đang sống trong sợ hãi tột cùng. Sợ mai đây mình sẽ mất ngôi nhà, mảnh đất thân yêu đã từng che đầu và đỡ chân họ từ đời ông cha truyền lại; Họ sợ rằng không biết mình sẽ bị sơ xuất gì đó mà đời sống sẽ bị triệt tiêu, hệ lụy cho cho gia đình giòng họ; Họ sợ những dùi cui, bom cay, vòi rồng, ho sợ những cú đá, đạp của những tên công an tàn bạo; họ sợ những viên đạn AK ghim vào thân xác họ bởi những họng súng từ tay của quân đội, dân phòng. Ôi ! còn rất nhiều nỗi sợ hãi không tên khác nữa… Người dân đang càng ngày càng bị dồn vào đường cùng, không lối thoát, đành phải sống đến đâu hay đến đó.
Ở hải ngoại, sau ngày quốc hận 30 tháng Tư, tất cả mọi người đều trở lại sinh hoạt bình thường, sau những ngày tháng 4 đã gợi lại cho họ những uất hận khôn nguôi trong đời sống quá khứ. Những uất hận đó rồi cũng từ từ hạ xuống cho đến tháng Tư năm tới, nó lại sẽ trỗi dậy. Và cứ thế nó sẽ lập đi lập lại như một chu kỳ liên tục.
Ngoài đại đa số người có tâm huyết, tưởng niệm ngày quốc hận, lấy niềm hận đó làm sức mạnh để tranh đấu cho đồng bào trong nước, giành lại quyền làm người từ tay bạo quyền Việt cộng, còn có một số người không nhỏ, trong đó gồm có 3 thành phần:
Thành phần thứ nhứt là những người chỉ biết lo cho hạnh phúc, đời sống cá nhân, không màng đến đời sống của bất kể ai khác, không có chính kiến, lập trường chính trị, ích kỷ, hẹp hòi. Họ là những người mà mọi người đều gọi là thành phần tỵ nạn kinh tế. Tuy nhiên họ không phải là những người làm hại đến công cuộc chiến đấu cho tự do của dân tộc, họ chỉ vô tình để cho kẻ địch lấn đất, giành sân.
Thành phần thứ hai, tác hại ở hải ngoại là những kẻ “bán linh hồn cho ác quỷ” để đổi lại ba điều ước là tiền, tình, danh. Họ là những kẻ không làm gì hết để tiếp sức cho cộng đồng, trái lại còn dè biểu, xuyên tạc, ganh tỵ với những việc làm để đấu tranh cho tự do, nhân quyền tại Việt Nam của những người có tâm huyết, của một người Việt Nam chân chính. Họ trở về nước xu nịnh bọn quan lại tham ô Việt Cộng, đầu tư, buôn bán làm giàu, hà hơi tiếp sức cho nền kinh tế xuống hố cả nước của chế độ độc tài toàn trị.
Thành phần thứ ba là thành phần tối nguy hiểm, là bọn người tỵ nạn đã chối bỏ căn cước tỵ nạn của họ để trở lại cộng tác với kẻ đã làm cho họ phải bỏ nước ra đi tha hương, là đầu mối của bao đau khổ, đọa đày của người dân trong nước, là bọn cầm quyền cái gọi là “nhà nước xã hội chủ nghĩa Việt Nam”. Họ đã tiếp tay cho Việt Cộng thực hiện nghị quyết 36, tìm mọi cách che đậy dấu diếm hoặc bào chữa những hành động tàn ác của Việt Cộng đối với người dân ở trong nước. Họ phá hoại cộng đồng người Việt hải ngoại, bằng các thủ đoạn bôi nhọ, chỉ trích vô căn cứ các cá nhân, tổ chức, gây hoang mang, nghi kỵ lẫn nhau, tuyên truyền xảo trá cho chế độ Việt cộng, một chế độ mà mọi người trên thế giới đều biết là chế độ dã man nhất trong lịch sử loài người.
Nếu chu kỳ nầy tiếp diễn từ trong nước ra đến hải ngoại, năm nầy qua năm khác, đến một ngày nào đó không xa, thì tất cả mọi người đều không gào nổi tiếng kêu gào giống như Việt Khang: “Anh là ai?” và “Việt Nam Tôi Đâu?” vì chúng ta không còn là người Việt, và nước không còn là nước Việt Nam nữa.
Muốn không còn phải tái diễn hàng năm như một chu kỳ bất biến nữa, tất cả con dân của nước Việt Nam từ trong lẫn ngoài nước, phải xác định chỗ đứng của mình, phải làm sao lật đổ được chế độ độc đảng độc tài Việt Cộng, nguồn gốc tạo nên ngày Quốc Hận.
Ở trong nước, những người trong bộ máy cầm quyền, trong quân đội nhân dân còn lương tâm, còn vì sự tồn vong của tổ quốc, bỏ đi sự a dua với kẻ ác, hãy lột bỏ cái vỏ che nỗi sợ hải mà mình đang trốn trong đó, bỏ đi lòng vị kỷ, hãy xác định điểm đứng của mình: đứng cùng với nhân dân, trong đó có cha mẹ, anh chị em của mình, cương quyết cởi bỏ xiềng xích mà nhà cầm quyền đang trói buộc nhân dân, tạo dựng lại một thể chế mới có tự do, có tự chủ và có nhân quyền. Hãy sống một kiếp sống vì dân diệt bạo, đừng sống một cuộc sống ươn hèn nữa.
Về phía đồng bào, dân oan từ lâu đã bị áp bức, bị bóc lột, bị tan nhà nát cửa, mạng sống luôn bị đe dọa bởi cường hào ác bá. Những người chưa bị áp bức, chưa rơi vào thảm cảnh như những dân oan, hãy đứng về phía người bị tàn hại, người dân oan, vì một ngày nào đó sẽ đến phiên mình rơi vào cảnh khổ tương tự. Hãy nhìn người mà liên tưởng lại mình. Hãy nhìn gương của Ông Trần Văn Kiêm Tài ở Long An, trong 29 năm liền, ông đã đệ nộp 2709 đơn khiếu nại về đất đai bị cưỡng chiếm, nhưng chẳng có tên chủ tịch , ủy viên nào, cơ quan nào ngó ngàng đến trường hợp của ông. Hãy nhìn cảnh của gia đình Đoàn văn Vươn ở Tiên Lãng, nhìn cảnh đồng bào ở Văn Giang, Hưng Yên bị đàn áp như thế nào của bầy quỷ dữ nhân danh “chính quyền” Việt Cộng. Những tình cảnh đó không sớm thì muộn cũng là tình cảnh của mọi người dân thấp cổ bé miệng tại Việt Nam.
Đừng thờ ơ vô cảm, vì những bọn tham quan ô lại cầm quyền sẽ không từ bỏ một ai, để vơ vét cho đầy túi tham của chúng. Nhân dân hãy đứng chung một chiến tuyến đối lập với bọn cầm quyền dã man tàn ác, bán nước hại dân. Hãy dựng lại Hào Khí Diên Hồng của Cha Ông ngày trước. Hãy so sánh sức mạnh của 85 triệu dân đã kết hợp lại, đối chọi với chỉ có 3 triệu đảng viên Việt Cộng, thì sẽ thấy rõ ai sẽ mạnh hơn ai ? Ai sẽ bị tiêu diệt ? Đừng để bọn chúng đè đầu cởi cổ nữa.
Còn những người tỵ nạn ở hải ngoại đứng ở vị thế nào?
Những người đang vì tính vị kỷ chỉ lo cho bản thân hãy can đảm lên, dù không lám làm gì, nhưng ít nhất phải có lập trường rõ rệt là đứng về phía nào, để mai đây còn ngẩng mặt lên nhìn thiên hạ, không xấu hổ với con cháu đời sau.
Những kẻ đang bán linh hồn cho quỷ để đổi lấy ba điều ước muốn không trong sạch của mình, bất chấp tai hại cho người khác, hãy biết rõ rằng chơi với lửa có ngày phỏng tay, chơi với Việt Cộng có ngày phải bỏ của chạy lấy người, mà e rằng không đủ nhanh chân. Kiếm ăn từ bấy đến nay đã đủ rồi. Hãy quay lại đứng về phía những người đang đấu tranh hổ trợ cho đồng bào quốc nội chống lại bạo quyền Việt Cộng, giành lại giang san của Ông Cha lưu lại cho con dân nước Việt. Đừng vì đồng tiền nhuộm máu mà bán rẻ lương tâm.
Những con người đang hoạt động cho Việt Cộng ở hải ngoại, hãy ngưng tay phá hoại dơ bẩn của mình đi. Tòa án lương tâm và tòa án quốc tế sẽ không để lọt một con đỏ nào đâu. Hãy quay đầu lại mà cùng nhau hỗ trợ cho đồng bào ở trong nước, để họ có thêm sức mạnh chiến đấu với bọn cầm quyền làm tay sai cho Tàu cộng, và bầy lang sói công an có súng AK và dùi cui, đang muốn ăn tươi nuốt sống tất cả ai chống lại chúng, vì chúng biết rằng thời cơ sụp đổ của chế độ độc tài khát máu, cướp của, giết người của bọn chúng, đã đến thời mạc vận, nên cố vùng vẫy trước khi bị triệt hạ tan tành.
Về phía chúng ta, những người đang dùng mọi khả năng hiện hữu để tạo nên những chiến dịch yểm trợ đồng bào quốc nội, đã và đang vạch rõ chiến tuyến với Việt Cộng, phân biệt rõ ràng ai là địch, ai là bạn. Muốn sức mạnh được tăng thêm, thì giữa chúng ta, những người đang ở cùng một chiến tuyến, nhứt định phải dẹp bỏ mọi tỵ hiềm, mọi khác biệt về phương cách, về đường lối, họp cùng nhau thành một khối vững vàng, thì dù địch có xâm nhập, chúng cũng sẽ không làm nên cơm cháo gì.
Trên đây là thiển ý và ước vọng của kẻ viết bài nầy, chỉ mong rằng tất cả chúng ta, những con người Việt Nam chân chính, hãy đứng vào một vị trí, mà vị trí đó phải đối nghịch với bạo quyền Việt cộng tay sai Tàu cộng. Còn về phải làm bằng cách gì, và làm thế nào, thì xin những bậc thức giã, những người lãnh đạo tinh thần của các tôn giáo, những người lãnh đạo các tổ chức, vạch ra những chiến lược, chiến thuật, những phương pháp thật hữu hiệu để mọi người cùng theo, sớm diệt trừ được chế độ hung tàn Việt Cộng, hiểm họa mất nước về tay bọn Tàu Cộng, tên hung thần của thế giới loài người. Và lúc đó, sẽ không còn ngày gọi là ngày Quốc Hận nữa.
LNĐ