Càng chống Diễn Biến Hoà Bình đảng càng bị Diễn Biến
“Đảng ta” bắt đầu công cuộc đổi mới từ năm 1986. Rêu rao nhiều thành tựu to lớn đã đạt được nhờ công cuộc đổi mới này. Và cũng bắt đầu từ khi có đổi mới, mấy từ “diễn biến hòa bình” cũng bắt đầu xuất hiện trong các văn kiện của Đảng, và trên báo chí. Các cán bộ tuyên huấn “đảng ta” được cử về các chi bộ Đảng ở từng địa phương để phổ biến về sự nguy hiểm của “diễn biến hòa bình”, và các giải pháp chống “diễn biến” này!!!!
Rất nhiều chỉ thị, nghị quyết về chống “diễn biến hòa bình” đã được ban hành. Ngày 17/2/1998, Bộ chính trị Khóa 8 ra Nghị quyết số 08 về “Chiến lược an ninh quốc gia”. Ngày 30/12/2002, Ban bí thư ra Kết luận số 94 về “Nhiệm vụ tăng cường cuộc đấu tranh chống âm mưu “diễn biến hòa bình” trên lĩnh vực tư tưởng-văn hóa”. Ngày 14/10/ 2006, Bộ chính trị khóa 9 ra Chỉ thị số 05 về “Tăng cường lãnh đạo, bảo đảm an ninh quốc gia trong tình hình mới”. Và gần đây nhất, Ban Bí thư lại ra Chỉ thị số 34 ngày 24 tháng 4 năm 2009, lặp lại nội dung chống “diễn biến hòa bình” đã được nêu trong Kết luận số 94 nêu ở trên.
Thế nhưng càng chống “diễn biến hòa bình”, kết quả càng có vẻ đi xuống. Đảng ta quả là đang đứng trước những khó khăn hết sức to lớn trong cuộc đấu tranh chống diễn biến hòa bình.
Sau khi phe xã hội chủ nghĩa ở Đông Âu sụp đổ, nhất là Liên Xô, thành trì của chủ nghĩa xã hội bị sụp đổ, thì mọi lý luận nhằm biện minh cho sự vô địch của chủ nghĩa Mac-Lênin đều chỉ là trò hề của “ông vua cởi truồng”. Nhà viết truyện thiếu nhi nổi tiếng thế giới Andersen, người Đan Mạch đã viết truyện “Ông vua cởi truồng” , đại khái như sau: người thợ may tặng ông vua bạo chúa một bộ quần áo trong suốt. Ông vua độc tài đó hãnh diện cởi bộ quần áo đang mặc ra, thay bộ quần áo trong suốt vào, và đi ra phố. Người dân xì xào rằng ông vua đang cởi truồng. Nhưng ai cũng sợ, không dám nói cho ông vua biết. Đám nịnh thần cũng biết là vua đang cởi truồng, nhưng không nói sự thật, mà chỉ ra sức khen bộ quần áo đẹp, vì còn mong được hưởng bổng lộc vua ban phát. Chỉ ông vua độc tài không biết mình cởi truồng.
“Đảng ta” khác ông vua cởi truồng kia ở chỗ ông vua đó không biết mình đang cởi truồng. Còn “Đảng ta” biết mình đang cởi truồng, nhưng cố tình nhắm mắt làm ngơ. Cái học thuyết Mac-Lê nin đó đã thất bại cả về học thuyết, lẫn thực tế, thế mà sao “Đảng ta” vẫn cố tình làm ngơ, cố tình níu kéo? Một trong những nguyên nhân của tình trạng làm ngơ, níu kéo này là sự nghèo nàn về tư tưởng. “Đảng ta” đã từng là lực lượng tiên phong, tiến bộ, nên đã lãnh đạo dân ta đi đến nhiều thành công. Hơn 20 năm đổi mới đã cho thấy “Đảng ta” cũng có sự khôn lỏi. Áp dụng cơ chế thị trường tư bản chủ nghĩa, nhưng vẫn ngụy trang với khẩu hiệu “kinh tế thị trường theo định hướng xã hội chủ nghĩa”, nên vừa đạt được sự thành công bước đầu về kinh tế, xã hội, vừa tạo được bức màn mỏng để che cho cái cơ thể trần truồng của mình. Thế nhưng cái anh chàng “diễn biến hòa bình” này quả là tai hại. Anh ta đang mưu toan kéo tuột nốt cái màng mỏng tanh ấy xuống nữa, để “Đảng ta” hoàn toàn trần truồng trước thanh thiên bạch nhật. Nguy quá! phải chống. Nhưng chống sao đây? “Đảng ta” có thể bắt giam, bỏ tù các nhà dân chủ, chặn từ sân bay cửa khẩu không cho mấy tên “phản động” về nước, tịch thu các tài liệu “phản động” từ nước ngoài gửi về, dựng tường lửa ngăn chặn internet, tổ chức học tập, tuyên truyền, viết các bài báo chống diễn biến hòa bình, ngăn cấm báo chí tư nhân, xuất bản tư nhân, ngăn cấm tự do hội họp, lập hội, quản lý chặt chẽ báo chí… Những việc đó “Đảng ta” đã và đang làm khá hiệu quả.
Nhưng có những việc “Đảng ta” không làm được. Hiện nay, hàng năm có khoảng 38.000 sinh viên Việt Nam ra nước ngoài du học, chủ yếu học ở các nước “tư bản dãy chết” như Anh, Pháp, Mỹ, Đức, Nhật… Họ sẽ là những chiến sĩ “diễn biến hòa bình” tiên phong để đấu tranh với nỗ lực chống diễn biến hòa bình của “Đảng ta”, mà “Đảng ta” không thể làm gì được. Hầu hết con các “vị” lãnh đạo cao cấp của “Đảng ta” nằm trong số các sinh viên ưu tú này. Rõ ràng, cuộc đấu tranh chống diễn biến hòa bình đang len lỏi vào gia đình của từng vị lãnh đạo “Đảng ta”. Người ta thấy ngày càng rõ là đứng trên diễn đàn công khai, các vị lãnh đạo “Đảng ta” ra sức hô hào chống diễn biến hòa bình. Nhưng về nhà, các vị lẳng lặng thu xếp cho con các vị đi ra các trung tâm diễn biến hòa bình trên thế giới để học tập.
Hàng năm nước ta có khoảng 45.000 lao động xuất khẩu. Đây cũng là các nhân tố tiếp thu “diễn biến hòa bình” rất hiệu quả. Họ lao động ở nước ngoài, và họ hiểu được cái ưu việt của các nước tự do, dân chủ, và “Đảng ta” không tài nào tẩy não được họ.
Tất cả các Đại sứ quán Việt Nam ở nước ngoài cũng là các đầu mối dễ bị “diễn biến hòa bình” nhất. Đây là nơi mà các nhân viên sứ quán thường cười vào mũi các nghị quyết chống “diễn biến hòa bình” của “Đảng ta” được gửi ra cho các Đại sứ quán, bởi vì các nhân viên ngoại giao quá hiểu sự thật của xã hội các nước mà họ đang công tác, với sự thật ở quê hương yêu dấu của họ. Khi có biến động, họ sẽ là những người đầu tiên vứt thẻ đảng vào sọt rác. Hàng năm có hàng trăm ngàn lượt cán bộ đảng viên, nhân dân đi công tác nước ngoài. Họ cũng là các nhân tố dễ bị “diễn biến hòa bình”.
Lại còn hơn 3 triệu Việt kiều sống khắp thế giới. Lực lượng này mới thật là gay go, làm sao mà tẩy não họ được, làm sao mà ngăn cấm họ gửi tiền, hàng về cho thân nhân, làm sao mà ngăn cấm họ kể các câu chuyện về xã hội tự do, dân chủ ở xứ mà họ đang sống cho bà con, bạn bè ở Việt Nam nghe.
Thế rồi hàng năm đang có hàng triệu khách du lịch đến Việt Nam, họ mang theo cái hình ảnh các nước dân chủ giàu có, thịnh vượng, tự do, dân chủ đến cho Việt Nam. Khách du lịch là các sứ giả vô tình của “diễn biến hòa bình” đầy hiệu quả mà không một nghị quyết nào có thể đấu tranh nổi. Rồi còn hàng trăm ngàn người nước ngoài đang làm việc trong các dự án đầu tư nước ngoài ở Việt Nam, các dự án ODA, NGO… Họ cũng là các đại sứ vô tình đầy hiệu quả cho công cuộc diễn biến hòa bình đầy nguy hiểm này.
Còn về việc dựng tường lửa, quản lý internet, chặn bắt các blogers… cũng chỉ là “bắt cóc bỏ đĩa”, bịt chỗ này, dò chỗ kia. Dân Việt Nam ta nổi tiếng thông minh. Vượt tường lửa chẳng là cái gì cả.
Chao ôi! “Đảng ta” quả là đáng thương. Càng chống, càng thấy bị động, càng thấy lộ rõ tấm thân trần truồng của mình. Công cuộc đổi mới càng thành công, thì càng cho thấy cái đuôi “theo định hướng xã hội chủ nghĩa” là vô duyên, không ăn nhập gì với các thành quả đã đạt được. “Đảng ta” đang tự ru ngủ là các thành công về kinh tế trong công cuộc đổi mới sẽ làm cho nhân dân thêm tin tưởng vào Đảng, làm cho “Đảng ta” thêm vững mạnh. Nhầm to! Làm sao mà càng kinh tế phát triển, càng mở cửa, thì người chống đối càng nhiều lên như thế? Khiến cho “Đảng ta” càng phải lo ngay ngáy chống diễn biến hòa bình đến thế? Cái vũ khí cuối cùng “Đảng ta” đang nêu cao để chống “diễn biến hòa bình”, là học tập tư tưởng Hồ Chí Minh (chết tiệt). Nhưng tư tưởng Hồ Chí Minh nếu học tập nghiêm chỉnh, không cắt xén, thì “Đảng ta” cũng thật là nguy nan. Vì giá trị thật sự của tư tưởng Hồ Chí Minh được thể hiện đầy đủ nhất ở bản Hiến Pháp 1946 mà Hồ Chí Minh làm trưởng ban soạn thảo, thì “Đảng ta” không cho đảng viên và dân học. “Đảng ta” chỉ cho đảng viên và nhân dân học về đạo đức Hồ Chí Minh (nhưng đạo tặc thì có làm gì có đạo đức), còn tư tưởng thật sự của “Bác Hồ” thì “Đảng ta” cắt xén, che dấu, và chỉ cho học vừa vừa thôi (đủ để hạ nhau khi ăn chia không đều).
Thế cho nên tư tưởng Hồ Chí Minh nếu được học tập thật sự đầy đủ, không cắt xén, thì cũng thật sự nguy hiểm cho “Đảng ta” (vì Hồ lòng dạ thuộc loại cáo sói, nhưng miệng lưỡi thì ngọt xớt). Cuộc đấu tranh chống “diễn biến hòa bình” của “Đảng ta” quả là cuộc đấu tranh không cân sức. Cái ông vua cởi truồng – “Đảng ta” – không thể cứ cởi truồng mãi được.
Vấn đề chỉ là thời gian mà thôi.