Hãy nhìn bang giao Việt-Mỹ một cách trung thực…

Đại Sứ Mỹ tại Hà Nội-Ted Osius, bắt tay với sinh viên Việt Nam trong ngày lễ 20 năm bang giao Mỹ-Việt

Theo thăm dò ở Việt Nam (VN), 92 phần trăm dân chúng đều muốn bang giao mật thiết với Hoa Kỳ (HK) với hy vọng rằng nhà cầm quyền Cộng Sản Việt Nam (CSVN) sẽ thay đổi dân chủ; tôn trọng quyền căn bản người dân, và thoát Trung. Tiếc thay, niềm mong ước lạc quan của dân chưa hề xảy ra sau 20 năm trong quan hệ bình thường Mỹ-Việt, ngay cả “đối tác toàn diện và chiến lược” hiện nay.  Vậy thì, chúng ta nên xem xét cách trung thực vấn đề của bang giao Việt Mỹ để tìm ra lý do tại sao điều hy vọng thay đổi đã không đến ?

Trước 1975, Việt Nam Cộng Hòa (VNCH), Đồng Minh của H0a Kỳ (HK), đã nhận viện trợ 16 tỉ 8 về quân sự và 8 tỉ 5 về kinh tế của HK (đánh vào Google Search “how much did Vietnam War cost?”). Cho nên, Chính Phủ miền Nam VN không tránh khỏi bị lệ thuộc chính sách ngoại giao “Củ Cà Rốt và Cây Gậy.” Kết quả, VNCH đã làm theo ý Mỹ muốn, điển hình như lật đổ Tổng Thống Ngô Đình Diệm, đảo chánh quân sự liên miên, TT Thiệu buộc phải ký hiệp định Hòa Đàm Ba Lê 1973, và cuối cùng VNCH bị buộc phải đầu hàng vô điều kiện trước quân CS Bắc Việt.

Trái lại, bang giao giữa CSVN hay CHXHCNVN và HK là chính sách ngoại giao “quan hệ có lợi đôi bên.” (www.RushfordReport.com ) Theo Ký Giả kỳ cựu chuyên điều tra ở Washington, Greg Rushford, Hà Nội đã chi một số tiền đáng kể cho cơ quan nghiên cứu chiến lược CSIS  (Trung Tâm Nghiên Cứu Quốc Tế & Chiến Lược) và nhóm thương mại vận động hành lang Podesta Group để nghiên cứu, vận động và tuyên truyền cho “quan hệ có lợi chung Mỹ-Việt, chẳng hạn như bài “Kỷ Nguyên Mới Trong Bang Giao Mỹ Việt 2014” do các học giả CSIS viết. David Adams của nhóm Podesta Group, là chính trị gia ảnh hưởng, trong nhóm thế lực gần nhứt với các viên chức quyền lực gồm Bill và Hillary Clinton, Barrack Obama, Anthony và John Podesta, đang vận động hành lang cho Hà Nội một cách hữu hiệu.

Kỷ nguyên mới trong bang giao Mỹ-Việt năm 2014, nhưng đồng thời VN cũng đã có những trấn áp hay triệt hạ mới những người bênh vực nhân quyền năm 2015 và 2016. CSVN không đếm xỉa tới điều HK quan tâm sâu xa việc đánh đập và bắt luật sư nhân quyền nổi danh Nguyễn Văn Đài. CSVN không cho Nghị Sĩ Quốc Hội Đức Quốc Martin Patzelt và Felix Schwarg, Tham Vấn chính trị kiêm lãnh sự Sứ Quán Đức ở VN được dự, với tư cách quan sát viên, buổi xử án chủ trang mạng Nguyễn Hữu Vinh và Nguyễn Thị Minh Thúy ngày 23 tháng 3 năm 2016.

Các sự kiện nêu trên như thế đã cho thấy rằng chính sách “củ cà rốt và cây gậy” không thể áp dụng đối với CSVN.  Đó là tại sao nhà cầm quyền CSVN chỉ nghe theo Mỹ điều vô hại hoặc có lợi cho họ mà thôi. Thí dụ như: phóng thích và cho tù nhân lương tâm lưu vong ở Mỹ không phải là hình phạt mà là trao đổi quyền lợi “đối tác toàn diện và chiến lược”như gia nhập  Đối Tác Xuyên Thái Bình Dương, TPP, mua vũ khí sát thương của HK, và được khen kiểu ngoại giao “VN có chứng tỏ tiến bộ nhân quyền.”

Tù Nhân Lương Tâm lưu vong, tất cả là đảng viên của đảng CSVN, họ chỉ thú nhận tranh đấu cho dân chủ và nhân quyền và thật sự họ không hề quên nguồn gốc của họ là đảng CSVN.  Tù nhân lương tâm nổi danh nhất thậm chí còn ca ngợi đảng và lãnh đạo, vẫn còn trung thành và vững tin là đảng CSVN cuối cùng sẽ thay đổi.

Mặc dù Mỹ đã yêu cầu cải tiến nhân quyền VN qua 20 năm trong quan hệ bình thường, nhưng  CSVN không đáp ứng mà còn vi phạm trầm trọng hơn với vô số bằng chứng trên truyền thông xã hội! Vấn đề cốt lõi ở đây về chính sách ngoại giao “quan hệ có lợi đôi bên” hoàn toàn khác biệt với chính sách “Củ Cà Rốt và Cây Gậy” của Tổng Thống William Howard Taft (dollar diplomacy), và Tổng Thống Theodore Roosevelt  (big stick). Kiểu “bang giao có lợi chung” thì “hữu thưởng vô phạt,” củ cà rốt không có gậy.

Bằng chứng cho thấy 20 năm Mỹ Việt quan hệ bình thường là hai mươi năm CSVN liên tiếp vi phạm nhân quyền và tự do tôn giáo. Tiếc thay, các Dự Luật Chế Tài về Nhân Quyền VN chồng chất ở Hạ và Thượng Viện Mỹ, nhưng không cái nào thành luật. Tất cả nằm yên trong hộc tủ vĩnh viễn! Hơn nữa, hiệp ước TPP cũng không có điều khoản chế tài nào về nhân quyền hay Nghiệp Đoàn Lao Động Độc Lập, là điều kiện chủ yếu cần thiết để ngăn chận CSVN tráo trở các cam kết Quốc Tế.

Qua đối thoại nhân quyền Việt-Mỹ mỗi năm ở Hà Nội hay Washington, DC chẳng khác nào như “nước đổ đầu vịt” bởi vì phía CSVN luôn nêu khẩu hiệu là “ngoại giao trên cơ bản bình đẳng và tôn trọng chủ quyền” để bác bỏ mọi khuyến cáo chấn chỉnh vấn đề nhân quyền và tự do tôn giáo phía HK. Viên chức CSVN luôn ngụy biện rằng “ở VN không có tù nhân chính trị.” Giống như nói ở Paris không có phó mát” như ký giả Greg Rushford đã mỉa mai.

Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng bào chữa “dân chủ của Việt Nam là lãnh đạo tập thể,” nhưng 4 lãnh đạo chóp bu từ đảng CS không do dân bầu và dân không có tiếng nói lựa chọn 4 người này. Chúng ta hãy xem cách CSVN thực thi dân chủ trong tiến trình Đại Hội Đảng thứ 12 ở VN! Ủy Ban Trung Ương Đảng đề cử 4 lãnh đạo nước, sẽ do Quốc Hội gật hay gia nô gồm 500 “đảng biểu” bầu lên, trong khi dân chúng ngồi nhà xem “show truyền hình” trực tiếp lể khai mạc  đại hội đảng. Hãy nhìn một quốc hội “đảng cử dân bầu” và một chính phủ “đảng cử đảng bầu.”

Một hệ thống độc đảng, một ứng cử viên (ƯCV) đảng cho một chức vụ là cốt để dân chúng không có sự lựa chọn trong bầu cử, mặc dù hơn 99% tất cả ƯCV là do ĐCSVN bầu và nhiều nhất trong số họ là từ đảng. Thật là trò hề dân chủ!

Để kết luận, Mỹ bang giao với CSVN là vì quyền lợi trên hết của Hoa Kỳ, không thể tranh cãi. Còn mong muốn chấm dứt độc đảng trị, nguyên nhân của quốc họa, là nguyện vọng sống còn của nhân dân Việt Nam và cũng không thể tranh cãi.

HK có khả năng nhiều lực chọn ngoại giao với bất cứ chế độ nào ở VN, nhưng nhân dân VN không còn đường nào khác hơn là dân chủ thật sự, là con đường duy nhất để thoát khỏi diệt vong và nô lệ, cũng như đòi lại quyền làm người đã bị tước đoạt bởi chế độ CSVN độc tài, phi nhân và man rợ.

Dù bạn là người Việt thành công vượt bực trên đất Mỹ, hay bạn là người Mỹ gốc Việt quyền cao chức trọng, hãy đừng quên thân nhân cùng đồng bào ở quê nhà, đừng quên cội nguồn dân tộc, cũng như đừng nghĩ việc hỗ trợ tiếng nói đấu tranh cho quê hương là vô nghĩa. Xin hãy nhớ rằng: “TA CÓ THỂ KHÔNG SỐNG VỚI VN NHƯNG VN LUÔN SỐNG TRONG TA”

Thomas Phạm, VA
09 tháng 4, 2016

———————-

English version:

TAKE AN HONEST LOOK INTO THE USA-VIETNAM TIES

By Thomas Pham

According to a survey in Vietnam, 92 percent of its people desire a close relationship with the United States (U.S.) in hopes that Vietnamese Communist (VC) Government would make a democratic change; respect its citizens` fundamental rights, and get out of China`s influence.

Unfortunately, the optimistic aspirations of the Vietnamese people has never happened after 20 years in U.S.-Vietnam Normalized Relations, and a more comprehensive and strategic partnership. Thus, we should look honestly into the US-Vietnam ties to find down why the hope of change has not come?

Prior to 1975, the Republic of Vietnam (RVN), the ally of the U.S., had received U.S. $16.8 billion in military aid and 8.5 billion in economic aid from USA. So, it was inevitable that the South Vietnam

Government had to be subject to the “carrot and stick” diplomatic policy. As a result, RVN did what the U.S. Government wanted such as toppling President Ngo Dinh Diem, endless military coups, and President Thieu being forced to sign the 1973 Paris Peace Accords; finally, the RVN was forced to surrender unconditionally to the North communist Vietnamese troops.

Contrarily, the relationship between the U.S. and the Socialist Republic of Vietnam (SRV) is a “public relations” (mutually beneficial relationship) diplomatic policy. According to veteran Washington investigative reporter Greg Rushford (The Rushford Report), Hanoi has spent a considerable amount of money for think-tank CSIS (Center for Strategic & International Studies) and the lobby business Podesta Group to study, lobby, and propagate U.S.-Vietnam “public relations,” for instance, “2014 New Era in U.S.-Vietnam Relations” written by the CSIS scholars.  David Adams of Podesta Group, the influential politician, in the inner circle close to the most powerful officials including Bill and Hillary Clinton, Barrack Obama, John Kerry, Anthony and John Podesta, is lobbying effectively for Vietnam.

New era in U.S.-Vietnam relations in 2014 but in the mean time, there were also Vietnam`s new crackdowns on those who advocate human rights in 2015 and 2016. Vietnam did not care about U.S. deep concern by beating and arresting prominent Human rights lawyer Nguyen Van Dai in December 2015. Vietnam also did not allow German Parliament member Martin Patzelt and Felix schwarg, political counselor and consul from German Embassy in Vietnam to attend, as the trial observers, the convictions of pro-democracy blogger Nguyen Huu Vinh and Nguyen Thi Minh Thuy on Mach 23, 2016.

Such the above incidents have revealed that “carrot and stick” foreign policy is not applicable towards the communist Vietnam. That`s why the VC government just listens to the U.S. Government on what is either harmless or beneficial to them. For example, releasing and sending prisoners of conscience into exile in the U.S. are not punitive; rather they are interests exchange for “comprehensive and strategic partnership,” like the Trans-Pacific-Partnership (TPP), the purchase of U.S. lethal weapons, and diplomatically praising “Vietnam`s demonstrable progress on human rights.”

The exiled prisoners of conscience, who are all members of the Communist Party of Vietnam (CPV), just profess to fight for democracy and human rights, but they never forget their roots in the CPV. The most prominent “prisoner of conscience” even sings praises of the CPV and its leaders, remains loyal, and strongly believes that the CPV will eventually change.

Although American diplomats have requested improvements on Vietnam’s human rights for the past 20 years of normalized relations, communist Vietnam has no response and still commits violations more seriously with countless proofs on Social Media. The bottom line is that the Public Relations policy is quite different from a “Carrot and Stick” foreign policy advocated by President William Howard Taft (dollar diplomacy) and President Theodore Roosevelt (big stick). Public Relations just have reward without punishment (carrot without stick).

It is evident that Communist Vietnam has continually violated human rights and religious freedom for the last 20 years of US-Vietnam normalized relations. Unfortunately, Vietnam Human Rights Sanction bills have accumulated in the House and Senate, but none has become law! They all are laid to rest in cabinet drawers forever!  Moreover, TPP has also no sanction provisions on rights or Independent Labor Unions, key conditions necessary to stop Vietnam from reversing its International commitments.

The US-Vietnam annual human rights dialogue in Hanoi or Washington, DC is like “water off a duck`s back,” for the Vietnamese side always raises “diplomacy on the basis of equality and respect of its sovereignty” in order to reject every U.S. recommendation addressing human rights and religious freedom problems.  Vietnamese officials` constant fallacy is that “there are no political prisoners in Vietnam.” That`s just like claiming “Paris has no cheese,” says reporter Greg Rushford.

Communist Party General Secretary Trong defended “Vietnam`s democracy is a collective leadership;” however, the four top leaders of the Party are not elected by the people who, in fact, have no say in choosing leaders at all. Let`s see how Communist Vietnam practiced democracy in the 12th Party

Congress process in Vietnam! CPV`s Central Committee nominated four of the country`s leaders, who will be voted on by the rubber-stamp National Assembly with 500 party legislators, while “the people” stay home watching the live “TV Show” of the opening ceremony of the Party Congress.

Let`s look at one parliament of “party selecting people electing” and “one government of “party elected party candidates.” One-party system, one partisan candidate for one office is to let people have no choice in election, although more than 99% of all candidates were selected by CPV and most of them were from their party. What a mockery of democracy!

In conclusion, the U.S. conducts a Public Relations Policy with communist Vietnam because of the undisputable and highest interests for USA. As for the desire of ending one-party rule, the cause of country`s disaster, which is also the undisputable and vital aspiration of the Vietnamese people.

The U.S. can be able to have many choices in relationship with whatever regime in Vietnam, but Vietnamese people have no choice other than a real and true democracy that is the only path to escape the country’s destruction and slavery, and to reclaim the rights of man stripped by the communist dictatorial regime of inhumanity and barbarism!

Even though you may be the most successful Vietnamese in America, or you are a Vietnamese-American dignitary, please do NOT ignore your relatives and compatriots in your native land, do not forget your roots and national origin, and don`t think the support of patriotic voices to our homeland is of no avail!

WE MAY NOT LIVE IN VIETNAM BUT VIETNAM LIVES IN US!

Facebooktwitterpinterestlinkedinmail

Sáng Lập Đảng

Nguyễn Thái Học người Sáng Lập Việt Nam Quốc Dân Đảng

Tìm Bài Theo Tháng

Tự Điển Hỏi Ngã Tiếng Việt