Đảng viên Cộng Sản đã sáng mắt …người Việt hải ngoại còn mờ mắt !

Chắc rằng nhiều người Việt chạy từ Việt nam sau 30/04/1975, chưa một ngày sống với cộng sản nên vẫn chưa thấm thía Việt Cộng là gì, những bạn trẻ sống và lớn lên tại hải ngoại lại càng mù tịt về Việt Cộng. Thậm chí, những kinh nghiệm, những dặn dò cuả những người đã từng chịu khổ đau với cộng sản kể lại chẳng thèm lắng nghe.

Trong cộng đồng người Việt hải ngoại lại có những người, tổ chức muốn về hợp tác với Việt Cộng để xây dựng đất nước, quả thật là một việc làm “phản quốc, hại dân” – dưới đây là những lời sám hối của những đảng viên cộng sản Việt Nam còn sống hay đã chết:

Phạm Đình Trọng  30 năm làm phóng viên báo Quân đội nhân dân, 10 năm làm Trưởng Ban Đại diện báo Quân đội nhân dân tại thành phố HCM.  Vào tháng 11/2009, trước khi tròn 40 năm tuổi Đảng, ông Phạm Đình Trọng đã tuyên bố rút ra khỏi Đảng.  Sinh năm 1944 tại Hải Phòng, đang sống tại Sài Gòn.

Châu Hiển Lý, bộ đội tập kết 1954

Huyền thoại giải phóng dân tộc do cs Việt Nam dày công dàn dựng đã tan thành mây khói khi giai cấp vô sản âm thầm lột xác trở thành Tư bản đỏ.
XHCN sẽ được đánh giá như một thời kỳ đen tối nhất trong lịch sử VN.
Con, cháu, chúng ta nhắc lại nó như một thời kỳ đồ đểu! vết nhơ muôn đời của nhân loại.
Một thời kỳ được thi sĩ Bùi Minh Quốc tóm tắt qua 2 vần thơ:
Quay mặt phía nào cũng phải ghìm cơn mửa!
       Cả một thời đểu cáng đã lên ngôi!
1- Năm 1954 sau khi thắng Pháp, tại sao hơn 1 triệu người Bắc phải bỏ nhà cửa di cư vào miền Nam?
2- Sau năm 1975, tại sao dân miền Nam không ồ ạt di cư ra Bắc sinh sống để được hưởng những thành quả của CNXH mà chỉ thấy hàng triệu người Bắc lũ lượt kéo nhau vào Nam lập nghiệp?
3- Tại sao sau khi được giải phóng khỏi gông cùm của Mỹ-Ngụy, hàng triệu người phải vượt biên tìm tự do trong cái chết gần kề, ngoài biển cả mênh mông?
4- Tại sao nhân viên trong các phái đoàn CS đi công tác thường hay trốn lại ở các nước tư bản dưới hình thức tị nạn chính trị?  — Tất cả những thành phần nêu trên, họ muốn trốn chạy cái gì?
5- Tại sao Liên Xô và các nước Ðông âu bị sụp đổ?
6- Tại sao lại có sự cách biệt một trời một vực giữa Đông và Tây Đức, giữa Nam và Bắc Hàn?
7- Tại sao nước ta ngày nay phải trở lại với kinh tế thị trường, phải làm công cho các nước tư bản?
8- Tại sao các lãnh tụ CS lại gởi con đi du học tại các nước tư bản thù nghịch?

Nguyễn Hộ, 55 tuổi đảng, Chủ Tịch Mặt Trận Tổ Quốc Trung Ương, thủ lãnh của Nhóm Truyền Thống Kháng Chiến, viết trong Quan Điểm Và Cuộc Sống: “Ngày 21/3/1990 tôi rời khỏi Saigòn cũng là ngày tôi rời khỏi Đảng CSVN.  Tôi làm cách mạng đã 56 năm, gia đình tôi có 2 liệt sĩ, Nguyễn Văn Đào, anh ruột, Đại Tá QĐNDVN, hy sinh ngày 9/1/1966 tại Củ Chi, và vợ tôi Trần Thị Thiệt bị bắt và chết tại Tổng Nha Cảnh Sát Sài gòn vào tết Mậu Thân 1968 nhưng phải thú nhận rằng tôi đã chọn sai lý tưởng: Cộng Sản Chủ Nghĩa.  Bởi vì suốt hơn 60 năm trên con đường cách mạng ấy nhân dân Việt Nam đã chịu hy sinh quá lớn lao nhưng cuối cùng chẳng được gì, đất nước vẫn nghèo nàn lạc hậu, nhân dân không có ấm no hạnh phúc, không có dân chủ tự do.  Đó là điều sĩ nhục” (Wikipedia)

Nguyễn Minh Cần, Phó Chủ Tịch UBND TP Hà Nội, Đại Sứ Cộng Sản Hà Nội tại Liên Sô, ghi lại tính tàn độc và lưu manh của Đảng Cộng Sản trong cuộc Cải Cách Ruộng Đất 1953-1956: “Giết oan hàng trăm ngàn người, đầy ải hàng triệu người, làm cho đạo lý suy đồi luân thường đảo ngược.  Tại cuộc mít tinh tối 29/10/1956, ông Võ Nguyên Giáp chỉ cho biết con số 12 nghìn cán bộ và đảng viên đã được trả tự do mà thôi! Con số đó đúng hay không, ai mà biết được! Tóm lại, những con số về người bị thiệt mạng trong CCRĐ vẫn chưa xác định được.
Dù thế nào chăng nữa, với những con số ước tính đã cho thấy đây là một tội ác tày trời.  Tội ác này chính là tội ác chống nhân loại” (Đừng Quên Bài Học Cải Cách Ruộng Đất Nửa Thế Kỷ Trước)

Trần Độ, Trung Tướng, Phó Chủ Tịch Quốc Hội: “Cuộc cách mạng ở Việt Nam đã đập tan và xoá bỏ được một chính quyền thực dân phong kiến, một xã hội nô lệ, mất nước, đói nghèo, nhục nhã.  Nhưng lại xây dựng nên một xã hội nhiều bất công, nhiều tệ nạn, một chính quyền phản dân chủ, chuyên chế, một chế độ độc đảng toàn trị, nhiều thói xấu và tệ hơn là chế độ cũ” (Trần Độ – Nhật Ký Rồng Rắn)

Hoàng Minh Chính nhập đảng từ 1939, Phó Viện Trưởng Trường Nguyễn Ái Quốc kiêm Viện Trưởng Viện Triết học Mác-Lênin trong một bài phát biểu đã than thở rằng “Người dân dưới chế độ cộng sản đã bị áp bức tệ hại hơn cả thời còn mồ ma thực dân đế quốc.(Wikipedia)

Trần Lâm thẩm phán Tòa Án Nhân Dân Tối Cao: “Đảng thì luôn nói Quốc hội là của dân, do dân, vì dân.  Người hiểu biết trong dân thì coi Quốc hội là bù nhìnĐảng và Nhà nước tổ chức bầu cử, biết đây là kiểu dàn dựng, nhưng cứ làm.

Trần Quốc Thuận, Phó chủ nhiệm văn phòng Quốc Hội: “Cơ chế hiện nay tạo kẽ hở cho tham nhũng vơ vét tiền của nhà nước.  Nhưng mà cái lớn nhất bị mất là đạo đứcChúng ta hiện sống trong một xã hội mà chúng ta phải nói dối với nhau để sống

Nguyễn Khải, Đại Tá, Đại Biểu Quốc Hội, Phó Tổng Thư Ký Hội Nhà Văn CS:
Người cộng sản nói dối lem lém, nói dối lì lợm, nói dối không hề biết xấu hổ và không hề run sợNgười dân vì muốn sống còn cũng đành phải dối trá theo.

Nguyễn Văn Trấn, Chỉ Huy Trưởng Kiêm Bí Thư Quân Ủy Quân Khu 9 (1947), Chủ Nhiệm Văn Phòng Phó Thủ Tướng, Chủ Nhiệm Ủy Ban Kế Hoạch Thống Nhất Toàn Quốc (1962-1974): “Tội ác của chế độ này, từ 40 năm nay, thật nói không hết“.

Nguyễn Văn An, cựu ủy viên Bộ Chính Trị Cộng Sản Việt Nam, trưởng Ban Tổ Chức Trung Ương Ðảng và là chủ tịch Quốc Hội từ 2001 đến 2006, có lúc đã hy vọng lên làm Tổng Bí Thư, trong một bài phỏng vấn mới xuất hiện trên mạng lưới Tuần Việt Nam xuất bản trong nước đã nói: “Đảng đã mắc phải lỗi hệ thống và đã sai lầm ngay từ nền tảng”.
Ông giải thích: “Lỗi hệ thống là lỗi từ gốc đến ngọn, từ lý thuyết đến mô hình”.

Tổng Bí Thư Nguyễn Văn Linh trong một lần nói chuyện tại Hội Các Nhà Văn đành phải hô hào cởi trói cho văn nghệ có nghĩa là Đảng coi giới văn nghệ sĩ như loài cầm thú.

Võ Văn Kiệt  thì hô hào:Đổi mới hay là chết”.  Có lẽ bị Nông đức mạnh giết chết

Và còn nhiều trăn trở của:

Lê Hồng Hà Cục Trưởng Cục An Ninh Bộ Công An,
Lê Liêm Cục Nội Chính,
Nguyễn Trung Thành Cục Trưởng Cục Bảo Vệ Đảng,
Nguyễn Văn Hiếu Ủy Viên Thường Trực Mặt Trận Tổ Quốc, Thiếu Tướng
Nguyễn Trọng Vĩnh Đại Sứ Hà Nội tại Trung Cộng,
Đại Tá Bùi Tín,
Đại Tá Phạm Quế Dương Viện Quân Sử Hà Nội,

Trung Tá Trần Anh Kim người anh hùng chống cuộc xâm lăng từ phương Bắc năm 1979,
Sứ Thần Dương Danh Dy, đại diện Hà Nội tại Trung Quốc, và các ông
Hà Sĩ Phu, Bùi Minh Quốc, Trần Vàng Sao

Cùng những tuổi trẻ được sinh ra và trưởng thành trong chế độ như Luật Sư

Lê Thị Công Nhân, Lê Công Định, Nguyễn Văn Đài, Nguyễn Vũ Bình, Nguyễn Tiến Trung, Phạm Thanh Nghiên, Phạm Hồng Sơn, Trần Huỳnh Duy Thức, Trần Khải Thanh Thủy, Cù Huy Hà Vũ, Điếu Cày, Mẹ Nấm, Người Buôn Gió

Nhìn lại nổi đắng cay nghiệt ngã của kẻ đã đi vào quỹ đạo của CS.  Họ là “trí thức” chứ không phải là bần nông khố rách ít học.  Họ đã được cộng phỉ Hà Nội trả công khuyển mã của họ cái gì?

Nguyễn Văn Trấn (đại gia chợ Đệm), Dương Bạch Mai (đại địa chủ, “parler francais” như gió)

Trần Văn Giàu (lý thuyết gia Cộng Sản, công lao qúa xá trong Nam).  Những người nầy đã cúng dường tam bảo CS không biết bao nhiêu của cải, tim óc, sức lực của mình cho “cách mạng” trong thời Việt minh còn mặc quần xà lỏong chơi tầm vông vạt nhọn.  Năm 1975, khi về Nam, ông “khai quốc công thần” Nguyễn Văn Trấn được bộ chính trị CS cho công an hầu hạ canh gác cửa 24/24 vì thấy thả hổ về rừng nguy hiểm quá.  Mấy chục năm công lao mà CS chỉ cho chức “Bật Mã Ôn” (giữ ngựa) thì lỡ người ta quậy thì sao? Trần Văn Giàu thì đã bị thất sủng từ lâu lắm rồi.

Chủ Tịch Quốc Hội Dương Bạch Mai thì phổi bò và thẳng ruột ngựa người Nam Kỳ nên được đảng cho đi chầu Lenin sớm để vừa tiện sổ sách vừa tiết kiệm ngân quỹ nhà nước.  Nên biết Dương Bạch Mai chết trong lúc nghỉ giải lao trong một phiên họp quốc hội CS.  Nhiều nguồn tin cho biết Dương Bạch Mai uống chén nước trà bị bỏ thuốc độc.  Cay hơn nữa là Dương Bạch Mai còn được chính ngay kẻ đã “trừ khử” mình đến dự tang lễ làm tuồng khóc thống thiết “kính chúc đồng chí chết mạnh giỏi!”

Những tay “trí thức” của MTGPMN anh hùng làm được trò trống gì sau ngày 30 tháng 4 năm 1975?

Nguyễn Hữu Thọ, “người” được “bác” giao cho nhiệm vụ lãnh đạo mặt trợn và cũng là “người” đã đi đến cuối con đường… đã hoàn thành một cách xuất sắc nhiệm vụ mà dân tộc đã giao cho.” Ai có theo dõi tin tức, báo chí cũng biết thân phận của “người” này như thế nào trước khi đi chầu “bác” rồi.

Nguyễn Thị Định (người Giồng Trôm, Bến Tre) chưa hề biết sờ (hay bóp) cò súng đến một lần lấy hên mà lại được CS phong là “nữ tướng tóc dài, ” “tư lịnh phó lực lương võ trang quân đội Giải phóng, ” trong khi kẻ nhắc tuồng cho em Định là đồng chí Nguyễn Chí Thanh – một cánh tay dài của Hà nội.  Sau ngày MTGPMN bị xóa sổ, em Định được làm cái giống gì ở chức vụ “thứ truởng Bộ Thương Binh” và “chủ tịt hội liên hiệp phụ nữ?”.

Trương Như Tảng là Giám đốc công ty đường thời Tổng Thống Ngô Đình Diệm.  Me xừ này phải chờ đến lúc CS thu hết miền Nam mới biết “đường” nào là đường trắng, đường nào là đường thẻ, may phước gài kịp “số de” chứ chậm chân một chút nữa có thể bị tai nạn lưu thông chết hết cả nhà (như trường hợp kịch tác giả Lưu Quang Vũ và gia đình).  Đề nghị “trí thức” phe ta nên đọc cuốn “memoir” (mémoire) của cái gọi là “tảng đường mía chết hụt này” để cho sáng mắt sáng lòng.

Sáng Lập Đảng

Nguyễn Thái Học người Sáng Lập Việt Nam Quốc Dân Đảng

Tìm Bài Theo Tháng

Tự Điển Hỏi Ngã Tiếng Việt